Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
KHÔ MỘC GẶP XUÂN, TA GẶP CHÀNG
Chương 3
Sau khi mang thai, thái y dặn ta nên đi lại nhiều một chút để dễ sinh sau này.
Ta buồn bực không chịu nổi khi suốt ngày bị nhốt trong phủ, lại không muốn chạm mặt Hà Thỉnh Xuyên, liền lén đi ra bằng cửa sau.
Không ngờ Hà Thỉnh Xuyên lại đổi chiến thuật canh ở đây, kết quả đụng mặt ta.
Sắc mặt hắn lập tức rạng rỡ, chống nạng vội vàng bước đến: “Ngưng Ngưng…”
Ta lập tức quay đi, muốn rời khỏi, lại bị hắn kéo lại.
“Ngưng Ngưng, ta thật sự có chuyện muốn nói với nàng.”
Ta nhíu mày, không kiên nhẫn: “Nói đi, có chuyện gì?”
Trong thoáng chốc, sắc mặt Hà Thỉnh Xuyên vặn vẹo như đang nhớ lại điều gì phẫn nộ: “Chính Tần Dục dọa ngựa của ta, nếu ta không mạng lớn, giờ không chỉ là gãy chân đâu.”
“Người như hắn, tâm địa hiểm độc, vô cùng nguy hiểm, ta không thể để nàng ở bên hắn, Ngưng Ngưng, đi với ta.”
Ta thoáng ngẩn người.
Thấy ta không đáp, Hà Thỉnh Xuyên giơ tay thề: “Ngưng Ngưng, ta thề tất cả đều là sự thật, nếu có nửa câu gian dối, ta chết không tử tế.”
Nghe xong, ta chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, không hề dao động.
Cho dù hắn nói thật thì đã sao, Tần Dục dù tính khí thất thường nhưng chưa từng làm ta tổn thương, ta không tin chàng sẽ hại ta.
Thấy ta không nói gì, Hà Thỉnh Xuyên vội vã ném nạng, nhảy đến trước mặt ta: “Ngưng Ngưng, nàng còn do dự gì nữa? Chúng ta là thanh mai trúc mã, ta sao có thể hại nàng chứ?”
Ta lùi lại một bước, giữ khoảng cách.
“Nếu hôm nay ngươi đến chỉ để nói xấu phu quân ta, chia rẽ phu thê ta, thì ta khuyên ngươi nên chết tâm sớm.”
“Ta sẽ không đi với ngươi đâu.”
Hà Thỉnh Xuyên quả thật đáng bị dạy cho một bài học.
Không chỉ vì hắn thay lòng đổi dạ, mà còn vì hắn từng muốn giết đứa con của ta và Tần Dục.
Hà Thỉnh Xuyên nhìn ta đầy khó tin: “Ngưng Ngưng, đừng hồ đồ nữa, người như hắn tính tình bất thường, sao có thể thật lòng với nàng được.”
“Ta biết nàng cưới hắn chỉ vì giận ta thôi, giờ ta đã hối hận rồi, ta đồng ý hòa ly với Nhược Nhược, nàng cũng rời bỏ hắn, quay về với ta được không?”
8
“Không đời nào!”
Ta lạnh mặt, không cần nghĩ cũng từ chối ngay.
Ban đầu đúng là vì giận dỗi mà ta đến với Tần Dục, nhưng sau hai năm, chàng đã lặng lẽ bước vào tim ta từ lúc nào không hay.
Còn hắn, với ta từ lâu đã chẳng là gì cả.
Ta quay đầu, mặt không cảm xúc: “Ta rất yêu phu quân của ta, và cả đứa con của chúng ta nữa, những lời hôm nay ta coi như chưa nghe thấy, mời ngươi về cho.”
Lời nói dứt khoát của ta khiến mắt Hà Thỉnh Xuyên đỏ hoe: “Không, ta không tin.”
“Chúng ta lớn lên bên nhau, ngươi từng nói sẽ gả cho ta, sao có thể yêu người khác được?”
Nước mắt của Tần Dục sẽ khiến ta đau lòng, khiến ta hoảng loạn, còn nước mắt của hắn, ta chỉ thấy chán ghét.
“Ngươi tin hay không thì có liên quan gì đến ta, từ nay về sau, xin đừng quấy rầy ta và phu quân nữa.”
Thấy ta định rời đi, Hà Thỉnh Xuyên lại muốn kéo ta lại.
Bất ngờ bị ai đó đá một cước từ phía sau.
Là Tần Dục.
Chàng ôm ta vào lòng, mặt lạnh như sương: “Nếu còn dám quấy rầy nàng nữa, đừng trách ta không khách khí.”
Hà Thỉnh Xuyên ngã sõng soài trên đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta và Tần Dục rời đi.
Nước mắt dâng đầy hốc mắt, cuối cùng không kìm được mà trào ra.
Về phòng, ta nhìn Tần Dục mà cứ muốn nói lại thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, chàng khẽ thở dài: “Ta biết nàng muốn hỏi gì.”
“Nếu ta nói hắn không nói dối, chuyện đó đúng là do ta làm thì sao?”
Tần Dục nhìn chằm chằm ta không chớp mắt, như muốn nhìn thấu cả linh hồn ta.
Im lặng hồi lâu, ta chủ động ôm lấy chàng, vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của chàng.
Đó chính là câu trả lời của ta.
Tần Dục khựng lại một chút, rồi chậm rãi nâng tay, siết chặt ta vào lòng.
Không biết đã qua bao lâu, chàng rầu rĩ lên tiếng bên tai ta: “Những lời nàng nói ban nãy, ta đều nghe thấy rồi.”
Ta cong môi, giả vờ không biết:
“Lời gì cơ?”
Tần Dục khẽ cười, ánh mắt không còn âm u như trước, mà sáng rực hẳn lên: “Nàng nói, nàng yêu ta.”
Ta cũng bật cười.
Ôm lấy mặt chàng, đặt lên môi chàng một nụ hôn: “Đúng vậy, ta yêu chàng, nên sau này đừng làm mấy chuyện như vậy nữa được không?”
Không phải vì ta thương xót Hà Thỉnh Xuyên, mà là sợ có người bắt thóp, gây bất lợi cho Tần Dục.
Tần Dục gật đầu, ghé sát tai ta, giọng nói trầm thấp khàn khàn đầy mê hoặc:
“Được.”
“Ta cũng yêu nàng.”
9
Từ ngày hôm đó, Hà Thỉnh Xuyên cuối cùng cũng chịu yên phận.
Không còn chực chờ ngoài phủ Hầu nữa, ta cũng có thể tự do ra vào.
Lại thêm hai tháng trôi qua, bụng ta bắt đầu lộ rõ.
Nghe nói trước đó không lâu, Từ Ấu Cục đã gửi tặng nhà họ Hà một bức hoành phi để cảm ơn Hà Thỉnh Xuyên đã hào phóng quyên tặng.
Sau khi biết chuyện, Hà Thỉnh Xuyên liền mượn rượu giải sầu, từ đó mắc chứng nghiện rượu.
Hôm đó, ta cùng tỳ nữ đi dạo ngoài phố, theo sau còn có vài thị vệ.
Tần Dục không yên tâm để ta và tỳ nữ ra ngoài một mình, nhất quyết bắt ta phải dẫn người theo.
Ngay lúc đó, Hà Thỉnh Xuyên đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt ta.
Hắn bị người ta đạp ra khỏi tửu quán, suýt chút nữa ngã đè lên người ta.
May mà thị vệ kịp thời kéo ta lại, mọi người đều tái mét mặt.
Nếu ta mà xảy ra chuyện gì, với tính tình của Tần Dục, bọn họ e rằng không giữ được đầu.
“Phu nhân, người không sao chứ?”
Nghe thấy tiếng, Hà Thỉnh Xuyên lập tức ngẩng đầu.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ta và hắn đều sững người.
Mới hai tháng không gặp, hắn như biến thành người khác.
Râu ria xồm xoàm, đầu tóc rối bù, đôi mắt đầy tơ máu, ta chưa từng thấy hắn thê thảm đến thế.
Thấy ta bắt gặp mình trong bộ dạng này, Hà Thỉnh Xuyên cúi đầu, cố tỏ ra như không quen biết.
Ta hỏi chủ quán: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chủ quán tức giận nhổ một bãi nước bọt, chỉ tay mắng: “Nửa tháng nay ngày nào hắn cũng đến uống rượu, thấy hắn ăn mặc ra dáng nên tôi mới cho ghi sổ.”
“Không ngờ hôm nay đòi tiền thì bảo không có, không có tiền mà còn dám vào đây uống rượu, chẳng phải cố tình gây sự sao.”
“Hôm nay mà không trả tiền, tôi nhất định kéo hắn đến quan phủ!”
Lần đầu tiên bị người ta chỉ thẳng mặt mà mắng, Hà Thỉnh Xuyên chỉ ước có cái lỗ để chui xuống.Page Nguyệt hoa các
Ta ra hiệu cho thị vệ trả tiền rượu.
Dù sao cũng từng quen biết, lại nhớ đến lúc nhỏ hắn từng giúp đỡ ta vài lần, coi như ta trả ơn.
Hà Thỉnh Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ngưng Ngưng…”
Sợ hắn hiểu lầm, ta nói rõ: “Coi như ta cho ngươi vay.”
Ánh mắt hắn thoáng chốc tối sầm lại.
Đến khi ta xoay người định rời đi, Hà Thỉnh Xuyên gọi với theo: “Tiền… ta sẽ trả lại cho nàng.”
Ta gật đầu.
Không quay lại nhìn hắn, tiếp tục dạo phố.
Hôm sau, Hà Thỉnh Xuyên thật sự đem bạc đến phủ.
Ta nhận lấy.
Giữa ta và hắn, kể từ đó, coi như hai bên xóa nợ.
Từ hôm đó, Hà Thỉnh Xuyên cuối cùng cũng tỉnh ngộ, bỏ rượu, quyết định hòa ly với Lâm Nhược Nhược.
Ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện kia…
10
Dạo gần đây, Hà Thỉnh Xuyên ngày càng lạnh nhạt với Lâm Nhược Nhược.
Nàng ta vừa giận vừa lo nhưng không làm được gì.
Chỉ nghĩ rằng có Mẫn nhi ở đó, Hà Thỉnh Xuyên cũng sẽ không làm quá, ai ngờ hắn lại thật sự đòi hòa ly.
Vất vả lắm mới bám được vào nhà họ Hà, nàng ta nói gì cũng không chịu đồng ý.
Chuyện cứ thế rơi vào bế tắc.
Cho đến một ngày, Mẫn nhi khóc mãi không thôi, ngay cả vú nuôi cũng bó tay, Hà Thỉnh Xuyên đành ôm con đi tìm Lâm Nhược Nhược.
Không ngờ lại bắt gặp nàng ta đang cùng gian phu mây mưa trên giường.
Mà kẻ đó chẳng ai khác, chính là tên lưu manh năm xưa từng muốn bắt nàng ta đi.
Lúc này Hà Thỉnh Xuyên mới hiểu, thì ra hắn đã bị tính kế.
Hóa ra bọn chúng vốn là một phe, mấy năm qua dùng chiêu này lừa không ít công tử tiểu thư lòng dạ tốt bụng.Page Nguyệt hoa các
Chỉ có Hà Thỉnh Xuyên là ngu dại đến mức cưới nàng ta cho yên chuyện.
Lâm Nhược Nhược cứ ngỡ như vậy đã có thể sống sung sướng phú quý cả đời, không ngờ vì ta mà Hà Thỉnh Xuyên muốn hòa ly.
Dưới sự tra hỏi nghiêm khắc của Hà Thỉnh Xuyên, bọn chúng khai hết mọi chuyện.
Ngay cả Mẫn nhi cũng là con của Lâm Nhược Nhược và tên lưu manh kia.
Hà Thỉnh Xuyên làm xét nghiệm huyết thống, chứng thực lời bọn chúng là thật.
Nghĩ đến việc bản thân bị bọn chúng lừa xoay như chong chóng, lại chính vì vậy mà để ta gả cho người khác, lửa giận trong lòng Hà Thỉnh Xuyên bùng lên không cách nào khống chế.
Hắn đánh cả hai gần chết rồi nhốt vào phòng củi, định hôm sau sẽ giao cho quan phủ xử lý.
Nào ngờ đêm đó hai kẻ kia phóng hỏa đốt phòng, sau đó ôm Mẫn nhi bỏ trốn.
Nhà họ Hà vì vậy mà mất hết mặt mũi, Hà Thỉnh Xuyên cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp ta nữa.
Năm tháng sau, ta đau suốt một ngày, cuối cùng cũng sinh ra một đứa trẻ đáng yêu.
Ta cùng Tần Dục bế con về thăm cha mẹ, từ xa từng chạm mặt hắn một lần.
Hà Thỉnh Xuyên gầy đến hóp cả mặt, khi ánh mắt giao nhau, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười gượng.
Hôm sau, hắn lên đường đi Quỳnh Châu.
Từ đó kẻ nơi chân trời, người cuối góc biển, đôi bên coi như lãng quên nhau.
Còn ta, chỉ chuyên tâm giữ lấy mái nhà nhỏ của mình bên Tần Dục.
Xuân qua thu đến, vĩnh viễn không đổi.
Hoàn