Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Là Nữ Phụ, Nhưng Ta Không Đóng Vai Này
Chương 3
6
Trước khi cho gọi Phó Hiên đến, ta đã sớm có kế hoạch.
Hai ngày nữa chính là hội chùa lớn mồng ba tháng ba.
Giang Ngọc Dao xưa nay thích náo nhiệt, đến khi đó ta sẽ bỏ tiền thuê mấy người diễn một màn kịch.
Rồi để Phó Hiên ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, mọi chuyện sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Quả nhiên mọi việc diễn ra đúng như ta dự liệu, rất là thuận lợi.
Khi Giang Ngọc Dao đang thử mặt nạ tại một sạp hàng nhỏ, vài tên lưu manh bước tới trêu ghẹo.
Tay bọn chúng vừa mới chạm vào tay áo của nàng, liền có một bóng đen lao đến.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đang định rút lui khi đại công cáo thành—
Thân thể lại đột nhiên bị nhấc bổng lên.
Cảm giác mất trọng lực khiến ta hoảng loạn, giọng nói cũng run rẩy.
“Ngươi… ngươi là ai?”
Nam tử vác ta lên hung tợn quát lớn.
“Câm miệng, còn nói nữa lão tử đánh chết ngươi!”
“Ngươi… ngươi biết ta là ai không?”
“Dù ngươi là ai, còn nói nữa lão tử thật sự đánh chết ngươi!” Trong lúc chao đảo, những dòng chữ cũng rung lắc theo.
【Ha ha ha ha ha, báo ứng của nữ phụ, đáng đời!】
【Nhưng nữ chủ làm vậy có phải hơi quá không? Con gái thế gia bị bắt đi e là không sống nổi.】
【Cút đi, ngươi quên nữ phụ đã làm gì sao?】
【Đúng thế! Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn có người đồng cảm với nữ phụ ác độc!】
Trong lòng ta hiểu rõ.
Không biết có phải do trời xui đất khiến, mà ta và Giang Ngọc Dao đều chọn hôm nay để ra tay.
Ta là muốn thành toàn cho Phó Hiên.
Còn Giang Ngọc Dao lại muốn lấy mạng ta.
Ta nhắm mắt lại, trái lại càng thêm bình tĩnh.
“Ta biết là ai phái ngươi đến, nếu như ngươi…”
Nam tử vác ta đột ngột khựng lại.
“Mẹ kiếp, lão tử nói chuyện ngươi là… á!”
Lực vác ta trên vai bỗng biến mất.
Chưa kịp giãy giụa, ta đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Mùi hương thanh lạnh của mai bao phủ khứu giác, lại khiến lòng người an tĩnh.
Là ai?
“Biểu muội, ngươi không sao chứ?”
Giọng nói trong trẻo như suối nguồn vang lên, ta thoáng ngẩn người.
Gần như cùng lúc, những dòng chữ điên cuồng ùa tới.
【Trời ơi!!!! Nam chủ sao lại ôm lấy nữ phụ rồi?】
【Nữ phụ thật quá đê tiện, chỉ cần là nam nhân liên quan đến nữ chủ bảo bối, nàng ta đều không buông tha.】
【!!!! Tác giả mau đưa địa chỉ, ta muốn gửi dao găm cho người!!!】
【Nữ phụ mau buông bàn tay ghê tởm kia ra, ai cho ngươi sờ eo nam chủ bảo bối của chúng ta hả!!!】
Ta sớm đã biết đám chữ kia chẳng phân trắng đen, chỉ biết thiên vị Giang Ngọc Dao.
Chỉ là đôi khi, ta cũng sẽ thấy uất ức.
Rõ ràng ta mới là người bị hại cơ mà.
Trong khoảnh khắc, ủy khuất trào dâng trong lòng.
Giây sau, tay ta liền đặt lên ngực nam tử.
“Ách, đầu ta choáng quá.”
Thân thể nam nhân khựng lại, hơi thở dịu dàng lướt qua mặt ta.
Ngưa ngứa.
【?????】
【???????】
【?????????】
Hừ, các ngươi đã không để ta sống yên, thì đừng hòng được an nhàn.
Có lẽ nụ cười trên khóe môi ta quá chói mắt.
“Biểu muội, ngươi… đang cười gì vậy?”
A?
Ta ngẩng đầu.
Chạm ngay vào ánh mắt đầy lo lắng.
Thẩm Cẩn nhíu mày, nhưng giọng lại ôn hòa.
“Ngươi có bị thương ở đâu không?”
Lúc này ta mới phát hiện, tư thế giữa ta và Thẩm Cẩn có hơi thân mật.
“Khụ khụ, không, không có, chỉ là vừa nãy thấy hơi choáng váng thôi.”
“Biểu ca, mau thả ta xuống đi.”
Thẩm Cẩn hơi đỏ mặt, lúc này mới đặt ta xuống.
Nam tử áo đen còn đang nằm bên cạnh, Thẩm Cẩn dùng đai lụa trói chặt hai tay hắn lại rồi hỏi ta.
“Ngươi định xử trí thế nào?”
【Nữ phụ chẳng lẽ muốn giao hắn cho quan phủ?】
【Nữ chủ bảo bối gặp nguy hiểm rồi!!! Nam chủ đừng nhiều chuyện nữa mà!!!!】
【Nam chủ, người vừa cứu kẻ thù số một của người thương đấy, sau này người hối hận cũng muộn rồi.】
Dù sao Thẩm Cẩn cũng vừa cứu ta.
Huống chi hiện tại tình thế không cho phép ta báo quan, nếu không chuyện nhị tiểu thư phủ Quốc công bị kẻ xấu bắt cóc sẽ truyền khắp kinh thành.
Chẳng ai bận tâm chân tướng, người ta chỉ thích dùng suy đoán của mình để thỏa mãn sự nhàm chán.
“Biểu ca, chuyện tối nay… cứ coi như chưa từng xảy ra đi…”
Lời còn chưa dứt, đã bị một tiếng rống cắt ngang.
“Mẹ nó, ai trói lão tử lại vậy?”
“Mau cởi ra! Bằng không lão tử cho các ngươi biết tay!”
…
Thẩm Cẩn vén tay áo, giọng điệu bình thản.
“Ngươi đợi một lát, ta tiễn biểu muội về phủ trước.”
Nói xong, liền kéo đai lụa rời đi một bên.
Chẳng bao lâu, tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Trên trường sam trắng như tuyết của Thẩm Cẩn lấm tấm vài vết máu, khiến hắn hơi nhíu mày.
“Thật là xui xẻo.”
Còn cách phủ Quốc công một đoạn ngắn, ta dừng bước.
“Biểu ca đưa đến đây là được rồi.”
“Chuyện lần này…”
Ta vừa định nói lời cảm tạ, đã bị Thẩm Cẩn ngắt lời.
“Hồi nhỏ chẳng phải cũng vậy sao, lớn rồi lại khách sáo với biểu ca như thế à.”
“Mau về đi thôi.”
Ta khẽ gật đầu, nhưng vẫn âm thầm ghi nhớ phần ân tình này trong lòng.
7
Trong phủ đèn đuốc sáng trưng.
Vừa thấy ta trở về, mọi người như thấy quỷ, chạy tán loạn.
Chẳng bao lâu, mọi người đã vây quanh mẫu thân ra ngoài đón.
Mặc kệ lễ nghi, bà kéo ta vào lòng ôm chặt.
“Ngọc Yến, con dọa mẫu thân sợ chết khiếp rồi.”
“Tỷ tỷ con nói con bị kẻ xấu bắt cóc, mẫu thân định đi báo quan lại sợ hủy thanh danh của con, chỉ dám lén phái người đi tìm…”
Má có chút ẩm ướt.
Mẫu thân khóc không thành tiếng.
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng bà, đợi bà bình tĩnh lại rồi mới nhẹ giọng hỏi.
“Tỷ tỷ nói con bị kẻ xấu bắt cóc sao?”
Mẫu thân vẫn vẻ mặt hoảng loạn.
“Đúng vậy, lúc nghe tin ấy, mẫu thân suýt ngất đi…”
Ta vỗ về mẫu thân, khóe môi nở nụ cười sâu thẳm.
“Giờ con đã về rồi, cũng nên báo bình an cho tỷ tỷ một tiếng.”
“Bằng không, tỷ ấy chẳng phải đêm đêm trằn trọc khó ngủ sao?”
Mấy lời cuối cùng, ta nói nhàn nhạt như gió thoảng.
Trong viện Thanh Hà, Giang Ngọc Dao đang ngồi trên ngọc tháp đọc sách, Xuân Ý đứng một bên phe phẩy quạt. Thị vệ tốt của ta – Phó Hiên – đang quỳ dưới chân nàng, dùng tay xoa bóp chân cho nàng.
Từng cú, từng cú, chuyên chú mà nghiêm túc.
Lâu lâu ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt dịu dàng vô hạn.
【Tiểu lang khuyển của chúng ta cuối cùng cũng được sờ chân ngọc của nữ chủ bảo bối rồi.】
【Huhu, tiểu lang khuyển không biết đang sung sướng trong lòng thế nào ——】
【Không phải đâu, mau nhìn xem, nữ phụ lại đến phá hoại nữa rồi.】
【Tiểu lang khuyển mau đứng dậy, cho nàng ta biết tay!】
Người đầu tiên nhìn thấy ta là Giang Ngọc Dao.
Nét mặt nàng bối rối, vô cùng kinh hoảng.
Trong lúc hoảng loạn, nàng bật người dậy, đạp Phó Hiên một cú khiến hắn lăn ra đất.
Phó Hiên khẽ rên một tiếng, rồi lập tức quỳ lại trước ngọc tháp.
Nhìn bộ dạng hắn nhún nhường khom lưng như vậy, lần đầu tiên ta thấy hối hận vì đã cứu hắn.
Biết đâu bị Giang Ngọc Dao đánh chết mới là tâm nguyện của hắn thì sao.
Ta không nhìn Giang Ngọc Dao, chỉ chăm chăm nhìn thiếu niên đang quỳ.
“Phó Hiên, còn nhớ lời ngươi nói ở viện Tiêm Tiêm mấy ngày trước không?”
Nghe thấy giọng ta, Phó Hiên không thể tin nổi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên bối rối.
Chỉ cần một ánh nhìn, ta đã khẳng định đêm nay hắn cũng biết kế hoạch.
Thật tốt.
Ta hao hết tâm huyết, cuối cùng lại cứu ra một kẻ địch.
Phó Hiên hơi cúi đầu, không dám nhìn ta.
“Giờ phải làm sao đây.”
“Khế thân của ngươi vẫn còn trong tay ta.”
“Vậy đi, nếu tỷ tỷ mở miệng xin ngươi, ta sẽ để ngươi trở về, thế nào?”
Giang Ngọc Dao.
Đây là cơ hội cuối cùng ta dành cho ngươi.
8
Cuối cùng Phó Hiên vẫn theo ta về viện Tiêm Tiêm.
Chỉ là lần này, hắn không còn may mắn như trước nữa.
“Tối nay ta bị kinh sợ, làm phiền Phó thị vệ trông coi ngoài cửa cho ta.”
Thị vệ trực đêm cũng là trong phạm vi bổn phận.
Phó Hiên mím môi, khẽ “vâng” một tiếng.
Nhưng khi Châu Nhi mang ra sợi xích sắt dùng để buộc chó sói, sắc mặt Phó Hiên lập tức đại biến.
“Nhị tiểu thư, ý người là gì đây?”
Ta mỉm cười.
“Phó thị vệ sao lại kinh ngạc thế? Ngươi chẳng phải cũng từng canh gác cho tỷ tỷ như vậy sao?”
“Chỉ là tỷ ấy khóa ngươi bên giường, còn ta khóa ngươi ngoài cửa mà thôi.”
Hai tay Phó Hiên siết chặt, gân xanh trên trán nổi lên, vẻ mặt như bị làm nhục.
Hừ, vừa muốn làm lang vừa muốn làm thánh.
“Tất nhiên, đây không phải mệnh lệnh bắt buộc. Nếu Phó thị vệ thấy khó chịu, có thể trở lại viện Thanh Hà, ta tuyệt đối không cản trở.”
Ta đang đánh cược.
Cược rằng Phó Hiên sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của ta.
Dù sao chỉ khi ở cạnh ta, hắn mới có thể phối hợp với Giang Ngọc Dao trong – ngoài tiếp ứng.
Quả nhiên, dù Phó Hiên mang nét mặt nhẫn nhục chịu đựng, hắn vẫn cắn răng gật đầu.
Châu Nhi cùng mấy nha hoàn rất nhanh đã trói Phó Hiên lại.
Xích sắt ngắn, bị trói như vậy hắn không thể đứng dậy, chỉ có thể ngồi xổm.
Nhìn từ xa, thật chẳng khác gì tiểu lang khuyển trong những dòng chữ kia mô tả.
【Nữ phụ điên rồi sao, lại dám sỉ nhục tiểu lang khuyển của chúng ta như vậy?】
【Nàng ta đang bắt chước nữ chủ bảo bối à, có việc nữ chủ làm được chứ nữ phụ mà làm là đáng chết sao?】
【Không sao, nữ phụ càng đối xử như vậy, tiểu lang khuyển càng nhớ nữ chủ của chúng ta, tiểu lang khuyển liếm không chệch được đâu!!!】
Ta nén cơn buồn nôn, bước đến trước mặt Phó Hiên, vỗ vỗ đầu hắn, dịu dàng cười.
“Ngoan~”
Đầu Phó Hiên hơi nghiêng đi, lần đầu lộ rõ sự chán ghét đối với ta.
Nhưng, ai quan tâm chứ?
Ta lau tay, hài lòng quay về phòng nghỉ.
Có lẽ vì trong lòng đã có tính toán, ta không còn sợ hãi, một đêm ngon giấc.
9
Chẳng mấy chốc đã vào đầu hạ.
Mẫu thân tổ chức yến hội thưởng sen trong phủ, ngoài việc mời các phu nhân đến, còn mời thêm vài công tử tiểu thư tới thưởng ngoạn.
Tiệc sen chỉ là cái cớ, mục đích chính là để kén rể cho Giang Ngọc Dao.
Hôm qua tại thư phòng, lời phụ thân nói ta cũng nghe được.
“Thục Di, ta từng xem qua văn chương của Thẩm Cẩn, khí phách phi phàm, không phải người tầm thường.”
“Dao nhi đôi khi bướng bỉnh, may mà nàng luôn nghĩ cho con bé…”
Phụ thân nắm tay mẫu thân, vỗ nhè nhẹ đầy yêu thương.
Những năm qua Giang Ngọc Dao dày vò mẫu thân thế nào, phụ thân đều biết rõ.
Chỉ là chuyện nhà khó phân phải trái, dẫu phụ thân tung hoành chốn quan trường, cũng có lúc không thể quyết đoán.
Ta mừng vì phụ thân thấu hiểu mẫu thân, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu đến chính ta cũng không lý giải được.
Giang Ngọc Dao, nàng xứng với Thẩm Cẩn sao?
Khi nhận ra bản thân đang nghĩ gì, ta lập tức lắc đầu thật mạnh.
Ngọc Yến, phải giữ bổn phận, không được vọng tưởng.
Để tiện cho Giang Ngọc Dao được để ý, mẫu thân cố ý sắp xếp yến tiệc nam nữ cùng bàn.
Các trưởng bối đều ngồi riêng một chỗ, cũng không coi là thất lễ.
Trong tiệc, mẫu thân dặn dò nha hoàn nói vài câu với Giang Ngọc Dao.
Sắc mặt Giang Ngọc Dao lập tức tái xanh, tay đặt chén trà nặng nề hạ xuống, gây nên nhiều ánh nhìn dò xét.
【Hiểu lầm giữa nam nữ chủ chính là bắt đầu từ đây, nam chủ cho rằng nữ chủ rất ghét mình, sau khi thành thân liền đối xử lạnh nhạt.】
【Hu hu, nữ chủ bảo bối không phải ghét nam chủ đâu, nàng chỉ đơn thuần ghét người thân của nữ phụ thôi…】
【Chỉ trách nam chủ lại là biểu ca của nữ phụ, haiz.】
Dù sao, bất kể việc gì cũng có thể đổ lên đầu ta.
Ta cạn lời, đảo mắt khinh thường.
【Mắt nữ phụ bị sao vậy, co giật rồi hả?】
【Còn sao nữa, ghen tị chứ sao. Ngươi không thấy rất nhiều công tử trong tiệc đang liếc trộm nữ chủ bảo bối à.】
【Ê ê, nhìn kìa, nam chủ nhìn sang rồi.】
【Ta thấy nam chủ đang nhìn nữ phụ thì đúng hơn?】
Thẩm Cẩn, đang nhìn ta?
Ta theo bản năng nhìn về phía bàn tiệc nam nhân.
Chạm ngay ánh mắt sâu thẳm pha ý cười của Thẩm Cẩn.
Ngu ngốc.
Sắp lấy Giang Ngọc Dao mà cũng vui đến vậy sao?
Trong thoáng chốc, chua xót bị ta kìm nén nơi đáy lòng ào ào trào lên.
Ta không nhìn nữa, chỉ lặng lẽ uống trà hoa.
Nước chảy quanh bàn, tiếng tỳ bà dìu dặt, ta lại chẳng buồn thưởng thức.
Lúc này Châu Nhi ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói.
“Tiểu thư, Phó thị vệ đang ầm ĩ đòi gặp người.”
Quả nhiên là đến rồi sao?
Ta ngẩng đầu nhìn quanh.
Chén rượu nối tiếp, bóng người dập dìu.
Đúng là thời cơ tốt để hành sự.
Thôi vậy, chuyện rốt cuộc cũng đi đến bước này rồi.
Ta vừa định đứng dậy rời bàn, Giang Ngọc Dao đã nhìn sang.
“Muội muội định đi đâu vậy?”
Giang Ngọc Dao hỏi một câu, các tiểu thư quanh đó cũng đều nhìn về phía ta.
Ta khẽ mỉm cười.
“Xử lý chút chuyện riêng.”